Trong ánh sáng mềm mại, nhẹ nhàng, một cô gái trẻ ngồi lặng lẽ trên sàn phòng ngủ, lưng tựa vào chiếc giường trống trải. Những sợi tóc rối bời, không còn được chăm chút như những ngày xưa, như thể mỗi sợi tóc đang mang theo một câu chuyện buồn mà cô không muốn kể. Gương mặt cô, dù được chiếu sáng một cách êm dịu, lại toát lên vẻ vô hồn, như thể đang lạc lối trong chính suy nghĩ của mình.
Không gian xung quanh trở nên mờ nhạt, gần như mờ đi, khi cô không còn để ý đến những chi tiết đã từng khiến cô hào hứng. Phòng ngủ này, một nơi thường xuyên là tổ ấm, giờ đây trở thành một không gian đầy u uẩn. Mặc dù ánh sáng vẫn chiếu vào căn phòng, nhưng không thể xóa đi được cảm giác nặng nề, như thể mọi thứ đều đang đóng băng trong thời gian.
Ánh mắt của cô gái không còn nhìn thấy thế giới xung quanh mà dường như đang chìm đắm trong chính nỗi buồn của mình. Mọi thứ trở nên mơ hồ, và cô là người duy nhất tồn tại trong thế giới ấy. Chỉ có ánh sáng mềm mại của buổi chiều và sự tĩnh lặng bao phủ, khiến mọi cảm xúc tưởng chừng như lắng đọng, im ắng đến kỳ lạ.